Câu chuyện bắt đầu khá nhạt nhưng
càng về sau viết càng chắc tay, cảm xúc cũng rõ ràng, thực tế và lay động hơn.
Càng về cuối truyện, tôi càng thích nữ chính: Lục Nhiễm. Cô ấy không mạnh mẽ
theo kiểu quá lý trí lại không quá yếu đuối. Tình huống truyện khá quen thuộc:
một anh chàng bị tổn thương tình cảm trong quá khứ, một cô nàng yêu anh tha thiết
rồi người cũ trở về chia rẽ. Đã đọc khá nhiều mô típ dạng này. Thường có 2 cách
giải quyết vấn đề. Một, nữ chính thông minh bản lĩnh sẽ chọn tin tưởng và bình
tĩnh ứng phó, còn nam chính thì thường nhu nhược xót tình cũ mà làm tổn thương
nữ chính. Hai, nữ chính thuộc tuýp yếu đuối,
tự ti, sẽ chủ động rút lui, và lúc này thì nam chính thường sẽ hành động
theo một cách kinh điển:”Người đàn ông yêu bạn thì không cần bạn ra tay, anh ta
sẽ đuổi kẻ thứ ba ra xa”. Và nói một cách cũ rích, 2 cách này đúng là “chán
chẳng thèm nói”. Điều khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm là tác giả không đi theo lối
mòn đó.
Nam
nữ chính thuộc trường phái hành động. Lục Nhiễm không có lòng tin nhiều với
tình cảm này, cô cũng tự ti, nhưng cô không chọn im lặng và lẵng lẽ rút lui, cô
chọn cách thẳng tiến và nỗ lực đương đầu. Cách cô bảo vệ tình yêu của mình cũng
giống như cách cô chinh phục nó vậy: mạnh mẽ nhưng không trực tiếp. Chính điều
đó khiến diễn biến tâm lí nhân vật chân thực hơn. Cách dẫn dắt nội dung câu
chuyện khá kịch một cách khiên cưỡng nhưng cách giải quyết vấn đề lại khéo và
thực tế. Tôi không thể chấp nhận nổi cách tác giả khiến nữ chính yêu và theo
đuổi nam chính, hình ảnh nam chính cũng được cường điệu quá mức, một hình mẫu
lạnh lùng nhưng tiếc rằng không hề thu hút và đem lại cảm giác về một người đàn
ông không đáng để một cô gái như Lục Nhiễm phải mất 6 năm để chạy theo. Diễn biến tâm
lí nam chính cũng nhiều mâu thuẫn, có lẽ vì bắt nguồn từ lỗi khi xây dựng hình
tượng. Vẫn cái lạnh lùng đó, nhưng lại thiếu mất cái thâm tình và sự đấu tranh
nội tâm của một người đàn ông từng trải qua đau khổ. Cái lạnh lùng của anh là
sự vô cảm của người chưa từng nếm hạnh phúc ấm áp chứ không phải là sự bất cần,
thấu triệt lẽ đời của đã từng hạnh phúc và mang trong mình nỗi đau của sự phản
bội. Đó như một đứa trẻ chưa hiểu tình cảm chứ không phải là người chưa bước ra
khỏi đau thương. Thế nên cảm thấy mâu thuẫn. Nam thứ Hướng Diễn mờ nhạt theo một
cách đáng để lãng quên. Những lúc nữ chính cần sự giúp đỡ thì anh có mặt nhưng
có cảm giác như bất cứ ai cũng có thể thay anh làm việc đó. Anh yêu thầm cô
không kém thời gian cô yêu thầm người khác nhưng ấn tượng của anh trong cô mờ
đến nỗi gặp lại cũng không nhận ra ngay. Nữ phụ Trang Tĩnh nhàm chán theo một
cách đúng nghĩa, cô không khiến người đọc xót xa hay phẫn nỗ. Cô chọn chia tay
vì một lí do quá thực tế đến ai cũng có thể hiểu được nhưng đều không thể thông
cảm cho: lợi ích cao hơn tình yêu. Không có khổ tâm hay dằng xé chỉ đơn giản là
một sự chọn lựa của tuổi trẻ. Sự xuất hiện trở lại của Trang Tĩnh cũng không
khiến tình cảm của nam nữ tiến thêm một bước huy hoàng nào cả, vì dường như cô
không trở lại thì họ cũng sẽ đi đến bước đó. 6 năm trước cô ra đi, nghĩa là đã
đứng ngoài tất cả, chỉ có đoạn quá khứ của cô và Hàn Mạc Ngôn là liên quan đến
phần còn lại.
Cả câu chuyện, chỉ duy có tình
cảm của nữ chính tạm được xem là yêu. Nam chính đã từng yêu nữ phụ nhưng lại
không dành thời gian để hiểu cô, hiện tại anh yêu nữ chính nhưng lại chưa bao giờ chịu mở
lòng mình với cô, quá khứ là của riêng anh, suy nghĩ cũng chỉ là của riêng anh,
cảm giác thế giới của anh, chưa từng ai có thể bước vào. Nữ phụ yêu nam chính,
liệu tình yêu này đã từng tồn tại. Nam thứ yêu nữ chính, liệu sự lặng
thầm đó có đáng để cảm động?
No comments:
Post a Comment