[Review] Cung đấu không bằng nuôi cún - Phong Lưu Thư Ngốc



Trọng sinh, xuyên không, hài, sủng, ngược...đủ sắc đủ vị cho một tác phẩm cung đấu nhẹ nhàng mà không kém phần sâu lắng. Đọc cả truyện ta có cảm giác như mỗi cái cốt yếu nhất của các thể loại đều có. Ví như trọng sinh cho nhân vật có cơ hội biết rõ sự thật và sửa chữa sai lầm trong quá khứ. Hay xuyên không với nhân vật chính mang trí tuệ và tư tưởng hôn nhân của thời hiện đại. Cung đấu với tầng tầng những âm mưu và thủ đoạn, những hiểu lầm rồi thì toan tính, hai nhân vật chính của chúng ta anh trước chị sau lần lượt ngược nhau lên bờ xuống ruộng. Nhưng xét một cách tổng thể, yếu tố hài và sủng vẫn nổi bật hơn cả, tạo nên sắc thái tĩnh lặng và ngọt ngào hiếm có trong một quyển cung đấu.

Ấn tượng đầu tiên của truyện là cái tên rất “lừa tình”. Cung đấu không bằng nuôi cún cho ta cảm giác về tác phẩm với nhân vật kiểu “ngốc có ngốc phúc”. Nhưng thực tế là: hai nhân vật chính đều có IQ cực cao. Điều đặc biệt là anh chị đi guốc trong bụng nhau, chỉ cái nhíu mày cũng biết đối phương nghĩ gì. Đừng tưởng là hai người yêu nhau thắm thiết nha, mà sự thật là…….hoàn cảnh đưa đẩy.
Nữ chính của chúng ta là cô gái hiện đại xuyên không thành Mạnh Tang Du, đích nữ của phủ Quốc công – đại tướng quân nắm toàn bộ binh quyền của triều đại Chu. Ở vào cái bối cảnh mà trừ hoàng đế ra chẳng ai dám rước vào cửa. Thế là cô oanh oanh liệt liệt trở thành một bông hoa của hậu cung 3000 giai lệ. Đã thế còn vì bối cảnh “công cao cái chủ” bị hoàng đế nghi kị, bị lợi dụng làm tấm bia đỡ đạn cho hồng nhan tri kỉ của hoàng đế. Điều đặc biệt là nữ chính của chúng ta xuyên không từ nhỏ, trải qua mười mấy năm đã sớm quen với tư tưởng cổ đại, mặc dù không hề mong muốn nhưng cô học được biết chấp nhận số phận và nhất là nhìn sắc mặt người khác để sinh tồn. Ngay từ đầu cô đã nhìn thấu tình cảnh hoàng cung cũng như hư tình giả ý của hoàng đế, biết là thế nhưng cũng chỉ đành biết chấp nhận và ẩn mình. Mạnh Tang Du diễn tròn vai cô đức phi đanh đá, ác độc và ít học, gánh hết mọi vinh sủng của hoàng đế cũng như oán hận của nữ nhân chốn hậu cung.

Nam chính của chúng ta là Chu Vũ Đế - Cổ Thiệu Trạch. Sinh ra trong hoàng thất, gánh trên mình trọng trách với giang sơn đã hình thành nên một Chu Vũ Đế đa nghi, giỏi dùng người nhưng theo đúng kiểu “vắt chanh bỏ vỏ”. Nơi mềm mại nhất trong trái tim người đàn ông này là cô gái thanh mai trúc mã Thẩm Tuệ Như, tình yêu đầu trong sáng nhất. Nhưng hoàng đế có cái khổ đế vương. Người mình yêu chỉ có thể âm thầm bảo vệ từ xa, lạnh lùng xa cách để tránh cho cô ấy những ghen ghét. Yêu nhưng không dám biểu lộ quá nhiều, Chu Vũ Đế âm thầm loại bỏ những chướng ngại, xây cho cô một bầu trời bình yên giữa chốn thâm cung đầy rắn rết này. Cách yêu của Chu Vũ Đế thâm trầm như chính cách đối nhân xử thế của mình. Nhưng một cách tình cờ, Chu Vũ Đế trọng sinh thành một chú chó. Nực cười nhất thế gian là vị hoàng đế cửu ngũ chí tôn, tự cho là mọi chuyện trong thiên hạ đều nắm vào trong tay, lại thành chú chó A Bảo xấu xí, bị ghét bỏ, không có khả năng tự bảo vệ mình. Ánh sáng của A Bảo hay cũng chính là ánh sáng của cuộc đời Chu Vũ Đế chỉ hiện ra khi được Đức phi nương nương, Mạnh Tang Du nhận nuôi. Cũng từ đây, mọi bí mật dần được hé lộ. À, thì ra Tang Du nhân hậu như vậy, thông minh như thế. Nhưng sao nàng biết hết mọi chuyện mà vẫn lặng yên chấp nhận. Bắt đầu là thương tiếc, rồi thì cảm phục cho đến yêu thương và trân trọng sâu sắc. Phải Chu Vũ Đế đã yêu chính vị Đức phi mà mình từng ghét bỏ, lợi dụng và đối xử tàn nhẫn. Lúc nhận ra tình yêu đích thực cũng là lúc Chu Vũ Đế biết được nhân sinh quan trước kia của mình nực cười đến thế nào. Người mình luôn yêu thương, che chở thì lại phản bội ngay lúc mình gặp nguy hiểm. Người mình luôn ghét bỏ, lợi dụng thì chính là cô gái đáng quý nhường nào. Nhưng giờ nhận ra liệu đã quá muộn? Biến thành A Bảo là một dịp may mà ông trời ban cho Chu Vũ Đế. Lúc hoàn hồn lại, cũng là lúc vị hoàng đế bắt đầu hành trình chinh phục trái tim của cô gái mà mình may mắn đã không bỏ lỡ. Hành trình hứa hẹn đầy gian nan và trắc trở, Chu Vũ Đế phải làm gì để sưởi ấm được trái tim đã lạnh của Mạnh Tang Du?

Nhân vật ấn tượng trong truyện này ngoài hai vai chính là Lương Phi Thẩm Tuệ Như. Ở cô gái này có đầy đủ những phẩm chất của nữ chính. Nhưng tác giả có vẻ là người thích ngược, một nhân vật với rất nhiều những nét đẹp đã nhận một kết cục không thể bi thảm hơn. Nếu đặt mình vào nhân vật này thì sai lầm mà Thẩm Tuệ Như phạm phải là sai lầm của người có tình. Trong cung cấm, kẻ có tình thì khó sống an ổn. Nếu Cổ Thiệu Trạch yêu Thẩm Tuệ Như bằng tình yêu của bậc đế vương thì cô gái này lại yêu bằng cả trái tim thiếu nữ. Chính sự không cân bằng này đã tạo nên những vết nứt ăn sâu bám tủy vào trái tim cô gái vốn thiện lương, thanh tao như đóa sen trắng này. Nếu cô không yêu Cổ Thiệu Trạch thì biết đâu sẽ có một cuộc sống bình yên ngoài cung cấm. Thẩm Tuệ Như nhớ mãi lời hứa yêu thương của chàng thiếu niên năm ấy. Nhưng sáu năm cô tiến cung, cái mà Chu Vũ Đế cho cô chỉ là lời hứa và sự trống vắng đến lạnh lòng. Nhìn người mình yêu thương lạnh nhạt với mình lại đi sủng ải cô gái khác. Dù biết đó là giả thì đã sao, tình yêu vốn ích kỉ và phụ nữ lại càng như vậy. Nếu Thẩm Tuệ Như không yêu sâu sắc thì sẽ không tổn thương, sẽ an ổn làm một Lương Phi rồi chờ ngày ngồi lên ngôi hậu. Trái tim lạnh theo năm tháng cùng với tham vọng nảy mầm từ những uất hận đã biến đóa sen trắng năm nào thành một người phụ nữ giả dối, ác tâm và tàn nhẫn đến ghê người. Kết cục của Lương Phi xứng đáng với những gì cô đã gây ra nhưng tiếc nuối thì vẫn cứ tiếc nuối.

Mỗi nhân vật trong truyện đều có những cá tính riêng, xuất hiện ngắn ngủi nhưng vẫn đủ để khiến người ta nhớ. Một vị thái hậu từng trải, thấu tình đạt lí, một lòng vì giang sơn, nhưng lại chán nản với lòng người. Một Diêm thống lĩnh, Diêm Tuấn Vỹ bị người nhà hắt hủi được chọn trở thành ám vệ và nhất mực trung thành với hoàng thượng. Một Mạnh Trường Hùng trung liệt, sẵn sàng xả thân vì nước nhưng luôn bị đế vương nghi kị. Hay Mạnh Viêm Châu bốc đồng nhưng trung nghĩa. Trong cung cấm thì có Hiền Phi xu nịnh, vô tình vô nghĩa; Lý Quý Phi tham vọng nhưng khôn ngoan và biết thời thế hay Ngu Nhã An thông minh và an phận,…Tất cả tạo nên hoàng cung quần hùng oanh yến nhưng lại bình yên và thanh thản. 
- Dâu tây đỏ -

No comments:

Post a Comment