Một
câu chuyện giản dị. Giọng văn của Chiết Nhỉ Mã Nghị quá bình thường, không
cường điệu, diễn biến cũng tự nhiên như đang được nghe người lính kể chuyện đời
chứ không phải là ngôn tình nữa. Đọc cả tác phẩm, chỉ cảm thấy cái tình huống
cầu hôn dẫn đến đám cưới của Kiều Ưu Ưu và Trữ Tụng được tính là kịch nhất, còn
những điều còn lại đều rất đời thường. Cái hay nhất theo cảm nhận của riêng tôi
là cái cách tác giả khiến câu chuyện diễn ra một cách tự nhiên chứ không phải
là được nhào nặn thành hình, thành khối rồi bắt người đọc phải chỉ mặt gọi tên. Không có những nhân vật kịch kiểu soái ca, bá đạo, độc đoán không biết là từ
trong trứng ra thật hay là từ trên trời rơi xuống. Từng con người đều cho người
ta cảm nhận được hơi thở của cuộc sống. Khép lại trang văn, cái đọng lại trong
tâm trí người đọc sẽ không phải là những lời thoại kinh điển, những hành động
độc quyền của chủ nghĩa siêu lãng mạn, cũng không phải là cái choáng ngợp về sự
hào nhoáng của cuộc sống hay cảm thấy cái khát khao được chạm tới những con
người từ huyền thoại mà bước ra. Tất cả nhân vật đều bình dị như chính mỗi
người xung quanh ta. Bạn sẽ bắt gặp đau đó sự luyến tiếc của một người đàn ông
rời xa thứ họ khát khao chinh phục để làm tròn hơn vai trò của người chồng,
người cha. Đó là hình ảnh một đồng đội từ bỏ nghiệp bay, rồi làm công việc hành
chính để được gần bên bù đắp cho người vợ bị liệt.
Chuyện tình của nam nữ chính
cũng như bao truyện ngôn tình khác, nhưng ở đây không có chủ nghĩa tình yêu
tuyệt đối. Tình yêu là sắc màu của bầu trời nhưng chắc chắn không phải vũ trụ của
thái dương hệ. Tình yêu trong ngôn tình thường bị giằng xé bởi chính
những tình yêu khác. Chính vì điều đó nên khi lựa chọn giữa tình yêu và lợi
ích, người tốt theo quan niệm của ngôn tình thì luôn sẽ chọn tình yêu và khinh thường
cái còn lại. Nhưng nếu phải chọn giữa tình yêu là lí tưởng, niềm đam mê, thì
đâu mới là sự lựa chọn cố hữu? Đáp án là chỉ khi bạn đồng thời đánh mất cả hai
thì bạn mới biết mình muốn tìm thấy cái nào trước. Tại sao những con người trẻ,
thành công trong sự nghiệp, vững chắc trong xã hội lại luôn phải giằng xé giữa
tình yêu? Khi đọc ngôn tình, tôi luôn thắc mắc điều này. Và tác phẩm này là một
sự thỏa mãn tuyệt vời. Trong cuộc sống có nhiều điều thú vị hơn là cái vòng
luẩn quẩn của tình yêu và kẻ thứ 3, bởi bên cạnh đó là lí tưởng, là khát khao và
đam mê. Trử Tụng từng vì Ưu Ưu mà đánh bể đầu người bạn thân nhất, Tả Khiên.
Đối với cậu bé năm nào, tình yêu với cô chính là nguồn xung động mạnh nhất
trong người cậu. Và lẽ dĩ nhiên, bởi vì ngày đó, trong cậu chỉ có tình yêu thầm
lặng đó. Cuộc sống chỉ có tình yêu, thì cao trào chính là bế tắc và sai lầm.
Nhưng trải qua những tháng ngày rèn giũa trong quân đội, cuộc sống Trữ Tụng đã
trở thành: máy bay và Ưu Ưu. Vậy lúc này, đối với tình yêu của đời mình anh đã
thay đổi kế hoạch tác chiến ra sao? Anh
yêu cô ngấm vào từng tơ máu. Cô không yêu anh, anh đau khổ đến tận cùng. Nhưng
thay vì đánh nhau anh lựa chọn phấn đấu và kiên nhẫn. Anh phấn đấu trở thành
người lái máy bay giỏi nhất. Anh kiên nhẫn lừa cô kết hôn, từ từ chờ cô quên đi
tình cũ, chờ cô yêu anh. Còn
Ưu Ưu, cô luôn thuộc phái hành động. Yêu anh chàng violin, cô học violin mặc dù
cô ghét nó. Anh ta bỏ đi, cô cũng bỏ violin. Yêu sư huynh tài ba, cô nỗ lực để
trở thành phát thanh viên chính thức sau đó tỏ tình với anh. Bị từ chối, cô vôi
vã kết hôn, nhưng cô không hề bỏ việc. Bởi cô yêu thích công việc này. Tình
yêu là một phần của cuộc sống nhưng không nhất thiết phải có tình yêu mới sống
được. Cuộc sống vẫn trôi qua, thời gian không vì bất cứ ai mà dừng lại.
Ưu Ưu vẫn sống vui vẻ và hăng say làm việc nhưng cô không kì vọng quá nhiều vào
cuộc hôn nhân mà xuất phát điểm không phải là tình yêu này. Thời
gian là liều thuốc xóa nhòa tất cả, cũng là thứ tốt nhất để làm sáng tỏ chân
lí: tình yêu sẽ đến theo cái lẽ thường không ngờ nhất. Khi cô biết mình yêu anh
cũng là lúc cô nhận ra trước kia cái cô theo đuổi không phải là tình yêu, nhưng
tình yêu của anh vẫn luôn đuổi theo cô, tốc độ không nhanh không chậm nhưng
chưa bao giờ chệch hướng. Những hiểu lầm rất đời thường của một đôi vợ chồng,
không có người thứ ba, tất cả chỉ là những cơn gió lướt qua khẽ làm xao động
những cái cây trước ngôi nhà của họ mà thôi. Nếu nhà làm bằng bê tông thì còn
sợ gì gió thoảng! Có lẽ
cơn bão lớn nhất đối với Trử Tụng và Ưu Ưu chính là giờ phút cận kề sinh ly tử
biệt. Chính lúc đó, cả hai hiểu rằng nếu đồng thời mất đi tình yêu và ước mơ,
cái họ muốn tìm lại nhất chính là hơi ấm của người bên cạnh. Không gì quan
trọng hơn là việc còn có thể gặp lại nhau, có cơ hội bù đắp lại tất cả, nếu là
lí tưởng, là ước mơ thì chi bằng mơ nhỏ lại một chút, mơ những điều giản dị và
đời thường hơn. Khi muốn đạt được một thứ, bạn phải biết chấp nhận mình có thể
mất đi một thứ khác. Có điều, chỉ có chính bạn mới có thể quyết định điều gì là
quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Ai bảo là, ước mơ không thể thay đổi?
Một cặp đôi phụ rất đáng yêu trong truyện là Trì Lâm và Tả Khiên. Kiều Ưu Ưu luôn phán như sấm truyền rằng hai người họ vạn lần không hợp nhau. Mà quả thật như vậy! Họ quen biết nhau cùng lúc với Ưu Ưu trở thành bạn thân của Trì Lâm. Nhưng đến tận khi Trì Lâm kết hôn, họ vẫn chỉ là quen sơ sơ. Nhưng đúng lúc, Trì Lâm đau khổ vì bị phản bội, Tả Khiên lại là người đứng bên cạnh cô. Lúc cô li hôn, anh là người xử lí mọi chuyện rắc rối từ phía chồng cũ gây ra cho cô. Ưu Ưu luôn cho rằng Trì Lâm là người nghiêm túc có phần bảo thủ, còn Tả Khiên là người sốc nổi và hay đùa cợt. Nhưng đằng sau sự lạc quan, nhu mì của Trì Lâm, là sự yếu đuối nhưng kiên định dứt khoát. Đằng sau vẻ cợt nhã, là một Tả Khiên thâm tình và nghĩa hiệp. Anh tới giờ vẫn chưa kết hôn, là vì chờ ai? Tả Khiên đã nói:”Tôi buông tha cho cô ấy, thì ai buông tha cho tôi”. Mặc dù đến cuối truyện, đôi này không có kết thúc rõ ràng. Nhưng chính là có tia sáng nơi tranh sáng tranh tối. Hi vọng vào một chuyện viết thêm của Chiết Nhỉ Mã Nghĩ hay là trí tưởng tượng phong phú của những ai yêu những điều ít mà chất. Còn một cặp rất không rõ ràng là Trữ Minh Tử và Trử Dương. Minh Tử vốn là cháu gái nuôi của nhà họ Trữ nhưng sự quan tâm không bình thường của cô với Trữ Dương khiến tôi thấy tò mò, nhưng tiếc rằng tác giả chỉ ám chỉ không rõ qua thái độ của Ưu Ưu và Trử Tụng hôm hai anh em đánh nhau. Vì Trử Dương là quân nhân, nên hi vọng vào một tác phẩm liền cành của CNMN.
Một cặp đôi phụ rất đáng yêu trong truyện là Trì Lâm và Tả Khiên. Kiều Ưu Ưu luôn phán như sấm truyền rằng hai người họ vạn lần không hợp nhau. Mà quả thật như vậy! Họ quen biết nhau cùng lúc với Ưu Ưu trở thành bạn thân của Trì Lâm. Nhưng đến tận khi Trì Lâm kết hôn, họ vẫn chỉ là quen sơ sơ. Nhưng đúng lúc, Trì Lâm đau khổ vì bị phản bội, Tả Khiên lại là người đứng bên cạnh cô. Lúc cô li hôn, anh là người xử lí mọi chuyện rắc rối từ phía chồng cũ gây ra cho cô. Ưu Ưu luôn cho rằng Trì Lâm là người nghiêm túc có phần bảo thủ, còn Tả Khiên là người sốc nổi và hay đùa cợt. Nhưng đằng sau sự lạc quan, nhu mì của Trì Lâm, là sự yếu đuối nhưng kiên định dứt khoát. Đằng sau vẻ cợt nhã, là một Tả Khiên thâm tình và nghĩa hiệp. Anh tới giờ vẫn chưa kết hôn, là vì chờ ai? Tả Khiên đã nói:”Tôi buông tha cho cô ấy, thì ai buông tha cho tôi”. Mặc dù đến cuối truyện, đôi này không có kết thúc rõ ràng. Nhưng chính là có tia sáng nơi tranh sáng tranh tối. Hi vọng vào một chuyện viết thêm của Chiết Nhỉ Mã Nghĩ hay là trí tưởng tượng phong phú của những ai yêu những điều ít mà chất. Còn một cặp rất không rõ ràng là Trữ Minh Tử và Trử Dương. Minh Tử vốn là cháu gái nuôi của nhà họ Trữ nhưng sự quan tâm không bình thường của cô với Trữ Dương khiến tôi thấy tò mò, nhưng tiếc rằng tác giả chỉ ám chỉ không rõ qua thái độ của Ưu Ưu và Trử Tụng hôm hai anh em đánh nhau. Vì Trử Dương là quân nhân, nên hi vọng vào một tác phẩm liền cành của CNMN.
No comments:
Post a Comment