[Review] Hoá ra anh vẫn ở đây - Tần Dĩ Ố - Sự ám ảnh về những điều còn lại



Đã từng nhẹ nhàng đến không muộn phiền
Đã từng vui vẻ đến không âu lo
Đã từng thoáng qua như chưa hề tồn tại
Đã từng hạnh phúc đến tưởng như cuộc sống luôn toàn màu hồng
Đã từng đau đến như thể không có nỗi đau nào đau hơn
Đã từng khắc sâu đến tưởng như không thể quên được
Đã từng hận đến mức tưởng như tình yêu chưa hề tồn tại
Đã từng tuyệt vọng đến có thể từ bỏ
Đã từng như nhận ra đến gần với sự thật
Đã từng mạnh mẽ nghĩ rằng có thể đối mặt được
Đã từng lạc mất nhau lâu đến nỗi ngỡ cả đời này không thể cùng bước đi

Cuối cùng…
Hạnh phúc như chợt nhận ra
Hóa ra vẫn còn có thể bên nhau
Hóa ra chưa từng có thể xa nhau
Hóa ra hận thù cũng là một loại tình yêu
Hóa ra tình yêu vẫn luôn tồn tại dù có phủ nhận
Hóa ra dù cả thế giới có nói rằng ta ngốc thì vẫn không thể quay đầu
Hóa ra tình yêu không phải là thứ mà kiên nhẫn và chân thành là có thể chạm tới được
Hóa ra vẫn biết là vậy nhưng vẫn không thể từ bỏ
Hóa ra yêu anh đã khó, yêu người không phải là anh còn khó hơn
Hóa ra yêu em thật đau khổ nhưng nếu không phải là em dù là thiên sứ cũng không được
Hóa ra dằn vặt là để che dấu đi sự bế tắc của tình yêu
Hóa ra tình yêu không cần sự tròn vẹn

Nhưng
Tại sao yêu lại phải đau khổ nhường ấy
Tại sao nhất quyết phải là người đó, người tốt hơn không phải là được sao
Tại sao có cơ hội nhưng không thể từ bỏ
Tại sao không thể yêu một cách bình dị hơn
Tại sao giọng văn của Tần Di Ố lại ám ảnh như thế
Tại sao những nhân vật phụ luôn có những tình yêu đầy trăn trở và dằn vặt như thế

Liệu...
Có lối thoát nào cho sự đau khổ đó
Có lời giải nào cho sự ám ảnh nơi tâm hồn tôi

T
ác phẩm này thật sự có quá nhiều điều đọng lại, có lẽ vì nó quá dằn vặt, khắc khoải và nỗi đau là đau đến tận cùng, dù cuối cùng có hạnh phúc thì dường như chưa bao giờ trọn vẹn với bất cứ nhân vật nào. Tuổi trẻ của họ có nhiều nỗi đau hằn sâu trong tim, tâm hồn dường như đã đạt đến cảnh giới cao nhất của sự tuyệt vọng. Tôi chợt nhớ đến một câu nói:”Trong tim mỗi người đều có một nỗi đau”. Một sự kì lạ và đau đớn thay, khi đọc những câu chuyện của họ, tôi lại thấy nỗi đau của riêng mình. Sự đồng cảm đôi khi là điều mỹ lệ nhất của cuộc sống nhưng đôi khi lại chính là điều trớ trêu và bất hạnh nhất đối với con người.

Lạc đề thật nhưng thật sự quyển ngôn tình này phải đọc thì mới cho ta cảm xúc, dường như chỉ có đúng từng ấy chữ mới diễn tả được những gì xảy ra. Một câu chuyện không thể tóm tắt, đọc xong, cái khiến ta suy nghĩ không phải là nhân vật, mà chính là cuộc sống của bản thân.



No comments:

Post a Comment